Ánh sáng nụ cười


scan0003


Trước kia tôi không hề biết có bức ảnh này. Dì tặng nó cho tôi khi con trai tôi lớn hơn rất nhiều so với ba đứa nhóc trong ảnh. “Nhìn chúng mày như một lũ ốm đói. Trông tội quá!” – dì ngậm ngùi. Hai anh em tôi và hai đứa con dì đứng trước cửa nhà bác cả trên phố Khâm Thiên. Hôm ấy là đám cưới chị con gái lớn của bác. Tôi không nhớ chính xác, nhưng có lẽ khoảng năm 70. Đó là giai đoạn rất khó khăn ở Hà Nội, khoảng thời gian sau khi Mỹ ngừng ném bom phá hoại miền Bắc lần thứ nhất. Ngày ấy được chụp ảnh là hạnh phúc lắm lắm. Bốn đứa tôi cười ngoác miệng hết cỡ. Được mặc những bộ cánh đẹp, được ăn kẹo và được chụp ảnh. Dì bảo nhìn ngày quá khứ thấy thương. Còn tôi, từ chỗ đứng lúc này nhìn lại mình thấy rưng rưng vui, để rồi ray rứt tiếc. Tiếc ánh sáng của những nụ cười. Lẽ nào thời gian trôi  mang theo cả ánh sáng ấy?

Cái chỗ chúng tôi đứng, hai năm sau, trong đợt rải thảm B52 chỉ còn là những đống đổ nát. Vừa rứt tiếng bom, cái gã thiếu niên cười rộng ngoác trong ảnh cùng với bố chạy vội đến chỗ này để cứu hộ. May mắn gia đình bác an toàn ngoài hầm trú ẩn. Tất cả lao vào bới tìm đồ đạc của gia đình trong đó có chiếc hòm gỗ của gia đình tôi. Nhà tôi khi đó dựng bằng tranh tre nứa lá, một tàn lửa cũng dễ dàng thiêu nó thành tro, vì thế bố cho tất cả tài sản quý giá vào một chiếc hòm gỗ mang lên gửi ở nhà bác. Đó là một ít vải, chỉ khâu (bố tôi là thợ may) và quần áo mới của gia đình. Lần ấy bom đạn cũng lấy nốt.


Nhìn lại bức ảnh ngày thơ bé những mong ánh sáng ấy trở lại. Chẳng cười được như thế nữa.  Hạnh phúc của những đứa trẻ chúng tôi ngày ấy là cái hân hoan bình dị trước những viên kẹo trứng chim nhuộm mầu xanh đỏ, cái áo trắng mới được may hay khoảnh khắc được bố mẹ cho đứng bên nhau để chụp một bức hình trong một dịp trọng đại. Niềm hân hoan ấy chắc không bé hơn niềm vui nhận được một chiếc xe SH trong dịp sinh nhật bây giờ. Không biết chừng còn lớn hơn rất nhiều ấy chứ.
HHP at 12/05/2012 07:55 am comment
May quá vẫn còn giữ ảnh đen trắng !
Trần Thành Nhân at 12/05/2012 08:49 am reply
Dạ, bây giờ thuộc dòng ảnh nghệ thuật đấy anh Phương. [img]4[/img]
Như mai at 12/03/2012 10:09 pm comment
Tính cách không thay đổi theo thời gian đúng không anh Nhân? RH phải làm phép loại trừ, còn NM đoán mò từ hôm qua rồi... và giờ tự thưởng cho mình câu "ôi tôi phục tôi quá!"
Trần Thành Nhân at 12/04/2012 07:43 am reply
"Ôi, Tôi phục NM quá cơ!" [img]4[/img] Thế nhưng tính cách thằng bé này ra sao nhỉ?
THOMOC at 12/03/2012 08:19 pm comment
Nhìn giống" phim tài liệu "ghê . Bức hình này là vô giá . Và không biết Nhân đứng chổ nào nhể ?[img]4[/img]
THOMOC at 12/04/2012 11:52 am reply
Nhìn anh chàng này có nét giống anh đứng sau , và hình như hơi "mắc cỡ"[img]21[/img] Cậu trai nhỏ và cô bé có nét giống nhau , đúng không bà con hè ?
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 09:16 pm reply
Bạn đúng rồi. Xem lời giải ở reply cho RH. [img]41[/img]
THOMOC at 12/03/2012 08:42 pm reply
Vậy thì có lẽ là anh chàng đứng ngoài .[img]4[/img]
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 08:35 pm reply
Biết tính nhau rồi, bạn thử đoán thằng nào thể hiện tính cách mình nhất? Mình chờ RH ra đáp án rồi trả lời cả hai nhé.
HHP at 12/03/2012 03:47 pm comment
Chỉ cần đôi mắt sáng trong như vậy là đủ đẹp rồi ,N ơi!
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 04:11 pm reply
Em thấy đẹp mà, thế nên post lên để khoe, dù so với ngày nay chả khác mấy cháu ở tổ Xa mẹ [img]1[/img]
Rat_Hue71 at 12/02/2012 10:10 pm comment
Không thể tìm lại được những nụ cười trong sáng, thơ ngây hơn. ... Nhìn lại bức ảnh ngày thơ bé những mong ánh sáng ấy trở lại. Chẳng cười được như thế nữa. Hạnh phúc của những đứa trẻ chúng tôi ngày ấy là cái hân hoan bình dị trước những viên kẹo trứng chim nhuộm mầu xanh đỏ, cái áo trắng mới được may hay khoảnh khắc đươc bố mẹ cho đứng bên nhau để chụp một bức hình trong một dịp trọng đại. Niềm hân hoan ấy chắc không bé hơn niềm vui nhận được một chiếc xe SH trong dịp sinh nhật? Không biết chừng còn lớn hơn rất nhiều ấy chứ. ... Một đoạn kết mang nhiều ý nghĩa, rất thật, rất sâu sắc và rất hay. Và đó cũng là mong ước của không ít người muốn tìm lại ngày xưa.
Lợi Trần at 12/04/2012 09:33 pm reply
To RH: Em suy luận như trên chương trình "Ai là triệu phú" vậy. Đơn giản qua những điều anh Nhân viết thì "cậu thiếu niên" là anh trên của anh Nhân & anh Lợi, trong khi cậu bé đứng ngoài giống ở nụ cười (hai đứa kia giống nhau ở cái miệng) vậy thì -> Đứa đứng ngoài 100% là...Nhân. Thế thôi[img]21[/img]
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 09:27 pm reply
Đâu có trượt. [img]4[/img]
Rat_Hue71 at 12/03/2012 09:23 pm reply
Thì lúc đầu em cũng có nói là nhìn 2 nụ cười trông rất giống nhau mà. Chỉ thấy tuổi tầm tầm nên mới đoán không phải là anh em thôi, hihi... ... Em nói nhầm, anh trên anh Lợi. Ôi nếu là em đang đi thi đấu trường 100 thì bị loại rồi, hihi...
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 09:17 pm reply
Sao không phải 100%? Nếu nghe theo linh cảm thì đúng luôn. Đáp án đúng nhưng cách giải thì sai. Thằng con trai đứng giữa là em cô bé (giờ nó đã làm ông ngoại rồi [img]4[/img]). Cậu thiếu niên đứng phía sau là anh trai anh, nhưng không phải là anh cả, chỉ là trên anh Lợi thôi. [img]41[/img]
Rat_Hue71 at 12/03/2012 09:11 pm reply
Mà nếu đúng vậy thì... anh cả của anh là người đứng sau.
Rat_Hue71 at 12/03/2012 09:08 pm reply
70% là người đứng ngoài, còn 30% vẫn là người đứng trong, híchíc...
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 09:05 pm reply
Câu trả lời cuối cùng của em là ...?
Rat_Hue71 at 12/03/2012 09:01 pm reply
Mà hình như linh cảm của em đúng. Đôi mắt rất giống.
Rat_Hue71 at 12/03/2012 08:55 pm reply
Ôi, vậy thì hơi khó cho em rồi, hìhì... ... Chừ phải làm phương pháp loại trừ thôi. Nhìn 2 đứa bé trong ảnh ( đứa trai đứa gái ) đứng cạnh nhau lại có 2 nụ cười giống nhau. Nhưng xem ra có vẻ như 2 đứa trẻ cùng tuổi -> không phải là anh em mà phải cái anh cao nhất là anh của cô bé. ... Vậy 2 cậu bé còn lại chắc chắn anh Nhân là một trong hai. Nhìn cái anh cao cao thì có đôi mắt giống anh Nhân, nhưng năm đó là năm 70 thì anh Nhân mới 7 tuổi, còn anh cả thì chắc lớn hơn 4 tuổi -> lớn hơn chắc phải cao hơn. Hơn nữa anh Nhân nói cười ngoác miệng -> anh Nhân đứng cạnh cô bé. Tuy linh cảm vẫn là người đứng ngoài cơ. ... Nếu đúng cho em một tràn vỗ tay khen thưởng nhé.[img]21[/img]
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 01:53 pm reply
Không, có anh và anh trên bác Lợi
Rat_Hue71 at 12/03/2012 01:44 pm reply
Cho em hỏi chút đã, trong hình này có anh Lợi không?
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 12:15 pm reply
Đố RH biết anh là đứa nào trong số ấy?
Như mai at 12/02/2012 08:27 pm comment
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ! Câu chuyện nhẹ nhàng mà đau dáu một nỗi niềm! Nụ cười sẽ già đi cùng năm tháng, bởi cuộc sống là những lo toan, những tính toán, những bon chen... Thôi thì đành chấp nhận mọi sự anh ạ. Tuổi đời, cuộc sống, nỗi lo... sẽ già đi theo năm tháng, anh em mình cố gắng sống để tâm hồn không già hơn tuổi anh nhé. Chỉ thế thì mới giữ lâu hơn nụ cười còn tươi trên môi. (Mặc dù biết rằng giờ đây nó chẳng thể tươi được nữa!)
Trần Thành Nhân at 12/03/2012 12:14 pm reply
Vé đi tuổi thơ lúc nào cũng để sẵn trên quầy Kí Ức. Cám ơn sự đồng cảm của NM. . Khi lớn lên chúng ta bị trói buộc bởi quá nhiều thứ. Có khi tính toán đến cả nụ cười. Vì thế cái ánh sáng kia gột rửa nhiều điều.



_DSC7233


Nhận xét