Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2008

Bỏ thuốc

Hình ảnh
- Bố, ai cho bố hút thuốc? - con gái dứ dứ ngón tay doạ nạt. Một cảm giác ngượng ngùng ngọt ngào rất đỗi hạnh phúc dâng trong lòng hắn. - Ăn cá, bố định hút một điếu cho đỡ tanh. - hắn chống chế - Không được. - Con gái nguýt dài một cái rồi cầm bao thuốc đi vào trong phòng - Bố không được nhìn đâu, để con cất đi. Không nhìn, nhưng nghe tiếng sách vở xột xoạt, hắn thừa biết con gái đang giấu thuốc lá của hắn vào ngăn kéo bàn học, dưới mấy quyển vở, nhưng hắn cười cười giả bộ: - Cất xong chưa, để bố còn vào? Tại sao không bỏ nhỉ? Hắn tự hỏi. Thực ra hắn đâu có nghiện nặng. Đơn giản đó là một thói quen. Một thói quen xấu. Thuốc lá chẳng cho hắn cảm giác gì ngoài vị đắng trên lưỡi và mùi hôi trong hơi thở. Từ hồi còn sinh viên bạn hắn bảo hôn một đứa hút thuốc chẳng khác gì liếm một cái gạt tàn, nhưng mấy thằng hút thuốc như hắn đáp lại rất cùn rằng khối đứa thích liếm gạt tàn. Hắn bảo thuốc lá chẳng giúp gì được hắn, thế nhưng khi nhìn hắn rít thuốc, ai cũng nghĩ hắn đa

Hội An

Hình ảnh

Đô thị bên sông Thu Bồn

Hình ảnh
.

"No cat - Không mèo"

Hình ảnh
Đi làm về thấy tờ giấy dán trên ô kính cửa sổ. Đeo vội cái kính xem trên đó ghi gì. “No cat – Không mèo”. Thấy bố chưa hiểu, con trai chạy lại giải thích đấy là lời nhắn của cô con gái. Hai bố con cười nghiêng ngả. Chả là gác dưới nhà bác có một con mèo. Mèo xù giống ngoại, hơi giống chó, tên Đen. Con gái rất quý Đen, quà chiều có gói bim bim cũng chia cho Đen, bài tập làm văn cũng tả Đen. Đen cũng rất yêu con gái nên mỗi khi thấy chị đi học về nó lon ton leo cầu thang theo lên nhà. Nhưng khổ nỗi, dạo này Đen càng ngày càng nhiều rận. Bác gái ngày nào cũng lôi Đen ra tắm, chải thật kĩ, nhưng vì Đen rậm lông, lại mầu xám nên chẳng thể nào bắt xuể. Cực chẳng đã bác không cho Đen vào phòng nữa. Thế là Đen suốt ngày lang thang vạ vật ngoài cầu thang, chắc cũng có lần bị bỏ đói, nên khi thấy chị đi học về liền lao theo chị vào nhà. Đen nhảy cả lên guờng, nằm ườn ra chăn gối. Và hậu quả là cả nhà bị rận và bọ mát tấn công. Ai cũng bị đốt, ngứa phát điên. Con gái bị mẹ mắng vì

Chùa Cầu

Hình ảnh
Chiếc cầu này được các thương nhân người Nhật Bản xây dựng vào khoảng thế kỷ 17, nên đôi khi người ta còn gọi là cầu Nhật Bản. Theo truyền thuyết, ngôi chùa được coi như là một thanh kiếm đâm xuống lưng con quái vật mamazu, khiến nó không quẫy đuôi, gây ra những trận động đất. Năm 1653, người ta dựng thêm phần chùa, nối liền vào lan can phía Bắc, nhô ra giữa cầu, từ đó người địa phương gọi là Chùa Cầu. Năm 1719, chúa Nguyễn Phúc Chu thăm Hội An, đặt tên cho chiếc cầu là Lai Viễn, với ý nghĩa là "bạn phương xa đến". Theo niên đại được ghi lại ở xà nóc và văn bia còn lại ở đầu cầu thì chiếc cầu đã được dựng lại vào năm 1817. Ngôi chùa có lẽ cũng được dựng lại vào thời gian này. Chùa được trùng tu vào các năm 1817, 1865, 1915, 1986 Chiếc cầu dài khoảng 18 Mét, có mái che, vắt cong qua lạch nước chảy ra Sông Thu Bồn, giáp ranh giữa hai đường Nguyễn Thị Minh Khai và Trần Phú. Chùa Cầu là một trong những di tích có kiến trúc khá đặc biệt. Mái chùa lợp ngói

Đà Nẵng

Hình ảnh
Thành phố này đẹp hơn mình hình dung.