Viết tiếp entry cũ...



... “Không buông xuôi, không ru mình quên, nhưng ta đành nhủ lòng, nếu có một thế giới khác chắc người thân của chúng ta cũng yên lòng vì trong cuộc sống này ta không quên họ” - Tôi gửi anh một bức email khác. Tôi an ủi anh hay tôi an ủi tôi?

Thấy bạn viết lên tường nhà mình trên facebook, vội vàng mở. Trời ơi, bạn chia sẻ một tin mừng vô cùng: “năm vừa qua gia đình cũng đã tìm được Anh tôi về, khỏi phải nói gia đình mừng rỡ thế nào đâu, ông bà cũng đã toại nguyện rồi”. Quýnh quáng để lại lời nhắn chúc mừng bạn rồi tắt máy. Một kết thúc có hậu cho hành trình tìm kiếm không mệt mỏi.

... Hà Nội mưa đêm. Lúc thưa, lúc dày. Trở mình lăn qua lăn lại, bên ướt, bên khô. Xin bình yên cho ta, Kí ức... Căn nhà tranh vách đất tuổi thơ, mưa đêm dột ướt lạnh chiếu chăn. Cái thời nghèo khó làm những thiếu niên trở thành người lớn sớm. Mười sáu, mười bẩy anh đã ý thức việc phải xây nhà cho bố mẹ. Đi học về, anh đi xin xỉ than của lò sản xuất mì sợi cạnh nhà, trộn với vôi, xi măng đóng gạch ba banh. Những chồng gạch cao thêm từng ngày, từng ngày. Lúc anh nhập ngũ, bức tường gạch mới xây được quá đầu em. Nhưng em tự hào khoe mình ở nhà gạch... Khi đã là một người đàn ông trưởng thành, phá đi những bức tường cũ để xây căn nhà mới hôm nay, kí ức em rụng vỡ theo từng viên gạch rơi xuống.

Mưa đêm. Ngớt rồi lại mưa. Bên khô, bên ướt. Anh không về nữa. Chúng em vẫn tìm anh giữa bộn bề lo toan đời sống. Vẫn lần theo dấu anh, như ngày xưa lần theo con đường hành quân của anh theo những phong thư rách nát, địa chỉ nhà mình anh ghi trên mấy lớp phong bì, phía dưới luôn luôn có dòng chữ “Ai nhặt được xin bỏ giúp vào hòm thư gần nhất. Xin cảm ơn”. Em nhớ nét chữ của anh, đẹp và cứng cỏi vô cùng. Em vẫn sống trong ngôi nhà tuổi thơ của chúng mình, dẫu tên phố đã thay, số nhà đã đổi. Làm sao lạc đường được phải không anh, khi nén hương lòng chúng em vẫn ngút ngát thơm chỉ lối anh về.

Hình như ngoài kia mưa đã tạnh. Em không nghe thấy tiếng lộp bộp trên mái nữa. Em lơ mơ cảm nhận trên má cái đụng chạm vuốt ve của một bàn tay. Lần ấy, em đã khóc nấc lên, cuống quít đáp “Vâng, em đây, em Nhân đây”. Anh, qua bàn tay đứa cháu vuốt nhè nhẹ má em, anh nhận ra em, dù bây giờ em đã là người đàn ông lớn gấp mấy lần tuổi anh ngày ấy.

Tối nay bạn em nhắn tin báo đã tìm được và đưa anh trai mình về. Một hành trình trong hàng triệu hành trình đã về tới đích. Hãy cho chúng em sức mạnh và sự sáng suốt để tiếp tục đi trên hành trình của mình, anh nhé.


Nhận xét