GM


- Công ty bố có thằng số hạng không? – Con bé chợt hỏi trong bữa cơm tối.
- Cái gì? - Hắn ngây người - Con nói cái gì?
- Công- ty- bố- có- thằng- số- hạng- không? – Nó chậm rãi nhắc lại.
- Bố chẳng hiểu con nói gì cả! - Vẻ mặt tỉnh queo của con bé làm hắn lúng túng
- Bố nói công ty bố có thằng tổng – Con bé rành rọt – Có tổng thì phải có số hạng chứ!
“May hai bố con ngồi cùng phía, con bé không thấy cái mặt mình” – Một ý nghĩ thoáng qua. Hắn chữa ngượng:
- Có. Thằng số hạng là những người như bố!
Con bé không hỏi nữa nhưng hắn chưa hết bối rối... Chín tuổi. Lớp ba. Chơi chữ... Hắn bỗng ngượng vì kiểu ăn nói buông thả cho cảm xúc của mình…Thằng tổng, thằng số hạng…Hắn giục con bé ăn nhanh, nhưng ý nghĩ hắn luẩn quẩn… Trả lời sao nếu con bé không chịu thôi: “Sao bố không là thằng tổng, mà là thằng số hạng?”
Hắn rời bàn ăn trước con bé… Thằng tổng, thằng số hạng… Được rồi, nếu con bé không tha: “Bố không làm thằng tổng được vì bố luôn nhớ thằng tổng kết quả phép cộng của những thằng số hạng”.
May quá, sau bữa ăn con bé đã quên.


Nhận xét