Mùa đông năm nay quá lạnh, liên tiếp những đợt rét đậm. Giá lạnh làm người ta lười vận động, cả chân tây và trí óc, lười chia sẻ những cảm xúc buồn vui. Co ro rúc về tố ngủ đông. Buổi sáng con thức giấc sớm hơn, thò đầu khỏi chăn nghe bản tin Dự báo thời tiết hỏi có được nghỉ học không. Nghĩ cũng tội. Chúng vất vả kém gì cha mẹ. Thời gian cõng cái cặp nặng trĩu kiến thức bằng cả ngày người lớn đi làm. Trẻ con ngày xưa chỉ học nửa buổi, thời gian còn lại lêu lổng khắp nơi với đủ trò nghịch ngợm. Những hôm giá rét thế này mỗi đứa xách theo một cái “lò sưởi” làm bằng lon sữa bò, nhóm than hoa, chấp lửa bằng những quả phi lao khô rụng trên sân trường. Hơ hơ, sưởi sưởi. Cong môi nứt nẻ mồi lửa. Rồi nghịch ngợm lén bỏ vào lò của các bạn gái những hạt quả thối (thứ cây sưa hay còn có tên mỹ miều là huỳnh đàn lõi đỏ mọc đầy trên gò Đống Đa cạnh trường, thứ cây cách đây không lâu dấy lên cơn sốt đổi đời), mùi thối tưng bừng khắp lớp, cô giáo bắt ném hết ra sân. Bây giờ con nghịch nhữn...